Mới đây, tại một đêm nhạc, Hồ Ngọc Hà đã chia sẻ về chặng đường 20 năm ca hát của mình: “Tôi không muốn kỷ niệm 20 năm ca hát phải có một live concert để chứng minh một điều gì nữa vì trong suốt 20 năm qua, tôi chưa bao giờ làm việc để chứng minh mình là ai, tôi xin thề.
Đầu tiên, tôi có duyên tìm đến công việc này, như một duyên số. Sau đó, tôi có duyên gặp được rất nhiều cộng sự tài giỏi từ những ngày đầu tiên là nhạc sĩ Quốc Bảo, nhạc sĩ Huy Tuấn, nhạc sĩ Đức Trí, ban nhạc Anh Em, sau này là nhạc sĩ Nguyễn Hồng Thuận, Châu Đăng Khoa, Nguyễn Minh Cường… Có rất nhiều nhạc sĩ tài giỏi mà tôi được làm việc cùng.
Không chỉ nhạc sĩ, còn rất nhiều cộng sự giỏi đã góp tay tạo nên công việc cho tôi. Mọi người cho tôi thấy rằng, tôi chỉ cần lo lắng ở trọng trách một người mẹ, còn đi hát đã có mọi người lo hết, tôi chỉ cần tỏa sáng trên sân khấu.
Trước những sóng gió ngoài kia, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, một mình vì tôi luôn có một đại gia đình yêu thương, bảo vệ tôi và rất hiểu tôi đã làm gì, đang làm gì, sẽ làm gì.
Tôi xin gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng tới tất cả mọi người đã luôn ở bên tôi.
20 năm thì tôi chơi cho thật vui, thật đã, khi nào khán giả tới sân khấu xem tôi hát và cảm thấy vui quá là tôi thành công. Tôi cảm thấy, không cần phải chứng minh cho những người yêu thương mình và càng không phải chứng minh với những người chưa bao giờ yêu thương mình”.
Tiếp đó, Hồ Ngọc Hà chia sẻ về cách vượt qua sóng gió thị phi: “Tôi chưa bao giờ cô đơn vì xung quanh luôn có những người hiểu tôi, cùng suy nghĩ với tôi và biết cách giải quyết vấn đề.
Có một điều tôi luôn nói với ekip của mình, rằng tôi buông bỏ chứ không buông xuôi. Tôi buông bỏ bằng cách cho phép mình nghe những điều cần nghe, từ chối nghe những thứ không cần thiết.
Nhưng tôi không bao giờ buông xuôi những gì tôi đang làm. Tôi đã từng ở một quãng thời gian nào đấy, kiếp trước từng rất lì lợm nói những điều khó nghe nên kiếp ngày ráng mà chịu những lời khó nghe như vậy.
20 năm qua, tôi đi từ khó chịu đến buông bỏ. Trong những năm gần đây, tôi mạnh dạn đọc các bình luận trên mạng, tôi mắc cười khi đọc lời chê bai mình vì không hiểu sao họ có thể nghĩ ra những điều tôi không thể nghĩ ra được và nói về tôi.
Đó là tâm trạng của một khán giả khi đọc những bình luận như vậy. Người ghét thì đọc thấy đã, người thương thì thấy thương, người ở giữa đọc thì thấy buồn cười.
Nhưng tất cả mọi thứ, đọc xong rồi cũng sẽ quên. Quan trọng là tôi đã làm gì, tạo được điều gì, có những gì”.