Pu thấy Chải đang hành động một cách mù quáng và làm Quang bị thương, cô tức giận và nói: “Chải, mày thôi đi! Mày đừng có làm loạn lên nữa. Ai bảo mày lên đây hả?” Sau đó, Pu quay sang Quang, lo lắng hỏi: “Anh Quang, anh có sao không? Miệng anh chảy máu rồi, để em lấy giấy lau cho anh nhé.”

Câu chuyện bắt đầu với cảnh Quang và Pu đang trò chuyện vui vẻ ở thành phố.

Chải, vừa đến từ bản, tình cờ nhìn thấy cảnh này và không thể kìm nén cơn ghen tuông.

Trong lòng Chải, cảm giác khó chịu và đau đớn khi thấy Pu cười nói vui vẻ với Quang

người mà Chải biết đã từng có ý đồ xấu với Pu.

Ngay lập tức, Chải lao vào đánh Quang và hét lên trong sự tức giận:

“Thằng khốn, mày định đưa đi đâu? Tránh xa Pu ra! Pu là vợ tao, đừng có đụng đến cô ấy!”

Sự xuất hiện bất ngờ của Chải khiến Pu sửng sốt. Cô trừng mắt hỏi Chải: “Chải, sao mày lại ở đây? Mày đang làm cái gì thế hả?” Nhưng Chải chỉ tập trung vào Quang, lo lắng rằng Pu đã phản bội mình. “Sao Pu sót nó à? Nói Pu lên thành phố để sau này giúp cho dân bản, tao ở nhà chờ Pu, tin tưởng Pu vậy mà Pu lại đi cùng với nó à? Pu lừa tao à?” Chải hét lên trong sự giận dữ.

Pu thấy Chải đang hành động một cách mù quáng và làm Quang bị thương, cô tức giận và nói: “Chải, mày thôi đi! Mày đừng có làm loạn lên nữa. Ai bảo mày lên đây hả?” Sau đó, Pu quay sang Quang, lo lắng hỏi: “Anh Quang, anh có sao không? Miệng anh chảy máu rồi, để em lấy giấy lau cho anh nhé.”

Quang đưa tay lên khóe miệng, mỉm cười nhìn Chải và nói một cách mỉa mai: “Cái thằng dân tộc lại làm mày à? Lần trước mày chó cậy gần nhà nên bắt nạt tao, nhưng lần này thì không dễ như thế đâu. Đây là thành phố, nơi có pháp luật, không phải nơi vô luật pháp như chỗ của mày. Mày đụng đến tao là mày chán sống rồi đấy. Hôm nay tao sẽ tính sổ với mày cả gốc lẫn lái luôn!”

Quang nói rồi định lao vào đánh nhau với Chải, nhưng Pu vội ôm lấy Quang từ đằng sau và van xin: “Anh Quang, đừng mà. Đây là trường học, đừng vì những chuyện không đáng mà làm ảnh hưởng đến kết quả học tập. Anh đừng quên anh vào đây học chính là nguyện vọng lớn nhất của bác Vinh đấy ạ.” Nghe Pu nói, Quang liền lấy lại bình tĩnh và nói: “Được rồi, anh sẽ không đụng tay đụng chân với nó nữa, vì nó không xứng. Vì em, anh sẽ tha cho nó một lần.”

Chải thấy Pu và Quang thân thiết càng nổi đóa, hét lên: “Ai cần mày tha chứ! Mày tưởng tao sợ mày à? Nó có gì hơn tao mà lại theo nó, từ chối tao vì thằng khốn này sao?” Pu bực bội nói: “Đủ rồi đấy, Chải! Mày đừng có nói lung tung. Tao và anh Quang không có gì cả. Đây là trường học, mày đừng có làm loạn nữa. Đi về đi!”

Chải vẫn tức tối, hét lên: “Tao chết làm lo, thôi tao không văn vẻ được như nó! Mày đừng có nói dối nữa, Pu ạ! Nếu mày không có gì với nó, sao tay chân lại khăng khít như thế hả Pu? Tao không phải thằng ngu, đừng có lừa tao nữa!” Pu không thể chịu được những lời nói đầy sự tức giận và mỉa mai của Chải, liền giáng cho Chải một cái tát. Chải, sau khi bị Pu đánh vì Quang, chỉ mỉm cười chua xót: “Mày vì nó mà đánh tao à? Tao hiểu rồi, cuối cùng tao cũng chả là gì trong mắt mày. Được, tao cút để cho mày và nó được ở bên nhau!”

Chải nói rồi tức giận xách túi quà của mẹ Pu gửi, dúi vào tay Pu trước khi bỏ đi. Quang thấy Pu lo lắng cho Chải, liền nói: “Sao, hối hận khi đánh nó à? Thế thì em chạy theo nó đi.” Pu nói: “Không, em không đi. Anh Quang, nếu như anh không sao thì anh về đi, em muốn yên tĩnh một mình.”

Quang thấy Pu không muốn nói chuyện thêm, liền chủ động rút lui. Pu trở về phòng, hai cô bạn thân của Pu thấy cô buồn bã liền hỏi han. Một trong số đó lấy túi quà của Chải ra, hỏi Pu: “Cái gì thế Pu? Mày mua đấy à?” Pu cười gượng và nói: “Không, đây là mấy thứ quà ở bản, mẹ tao gửi xuống cho tao.”

Hai cô bạn thân mở túi quà ra ăn vui vẻ và nói: “Eo ơi, ngon thế! Trên bản mày thích nhỉ. Khi nào có dịp mày cho bọn tao lên bản mày chơi nhé.” Pu gật đầu: “Ừ, bọn mày thích thì cứ ăn đi. Khi nào có dịp, tao sẽ dẫn bọn mày về.”

Câu nói của hai cô bạn khiến Pu nhớ về Chải và ngày cuối cùng trước khi cô rời bản lên thành phố học. Những kỷ niệm ấy khiến Pu không thể ngừng lo lắng cho Chải ở nơi lạ lẫm này. Cô nhớ lại lời hứa của mình với Chải rằng sẽ trở về sau khi hoàn thành việc học. Nhưng giờ đây, Pu lo sợ rằng mọi thứ đã thay đổi.

Cảm giác bất an, Pu vội lấy chiếc điện thoại mà Chải đã từng tặng cho mình trước khi cô xuống phố đi học, gọi cho Chải, nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài vô vọng. Không thể chờ đợi thêm nữa, Pu vội vã chạy ra ngoài bắt xe ôm đi tìm Chải. Liệu Pu có tìm thấy Chải? Và liệu mối quan hệ giữa Chải và Pu có thể được hàn gắn hay không?