Trong lòng đầy ghen tuông và lo lắng,
Chải đuổi theo Pu lên phòng sau khi thấy Thái có dấu hiệu thân mật với cô.
Chải, không thể kiềm chế được sự khó chịu,
trực tiếp hỏi Pu về mối quan hệ giữa cô và Thái.
Với thái độ kiên quyết, Chải nói: “Có đúng là Thái đang tán tỉnh em không? Để anh nói cho Thái biết luôn, ai mới là chủ quyền ở đây.”
Pu, không muốn làm mọi chuyện trở nên căng thẳng, tìm cách đuổi khéo Chải ra ngoài. Cô lấy lý do hai chị cùng phòng sắp về để thuyết phục anh rời đi: “Anh à, hai chị cùng phòng sắp về rồi, ở lại không tiện đâu.”
Nhưng Chải không dễ dàng từ bỏ. Anh đáp lại với vẻ tự tin: “Tầm này ai về không quan trọng, trừ khi em nói muốn anh đi, còn không thì anh sẽ ở lại đây.” Chải nói xong và tự nhiên ngồi xuống, thể hiện rõ ý định không rời đi.
Pu cảm thấy bất lực, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô đề nghị: “Bây giờ hai người ra ngoài kia nói chuyện đi, đừng gây thêm rắc rối cho em ở đây nữa.” Pu không muốn kéo dài cuộc đối thoại này thêm, cô thẳng thắn nói: “Giữa em và Thái không có gì cả. Anh đừng làm phiền người ta nữa.”
Chải, với lòng chân thành, đáp lại: “Anh có thể dành cả thanh xuân của mình để nghe em chửi và mắng, miễn là em được vui vẻ, hạnh phúc.” Nhưng lời nói này không làm Pu cảm động, cô tiếp tục nhắc nhở Chải rằng: “Tình cảm phải đến từ hai phía, chứ không thể ép buộc được.”
Nghe những lời này, Chải không thể không buồn bã. Anh đáp lại một cách miễn cưỡng: “Những lời này, em không cần phải tua lại đâu, anh đã nghe thuộc lòng khi còn ở trên bản rồi.” Cảm thấy bị tổn thương, Pu giận dỗi bỏ đi, để lại Chải ngồi đó, chìm trong cảm giác đau khổ và bất lực.