Sự xuất hiện của Thái đã khiến cho lời hứa của Pu và Chải bị lung lay.
Thái là một cậu ấm từ thành phố lên bản Pu sinh sống làm từ thiện.
Vì lạc đường, Thái được Pu giúp đỡ, nên cả hai đã làm quen với nhau.
Thái bị sự thông minh, đáng yêu, lém lỉnh của Pu làm cho rung động,
còn Pu cũng bị vẻ đẹp trai, lịch sự, hiểu biết của Thái chinh phục.
Chải nhìn thấy Pu có tình cảm với người con trai khác nên đã chấp nhận buông tay.
Chải nghe lời đám bạn, dọn đến nhà Pu ở rể nhưng vẫn không có được trái tim của cô. Điều này khiến Chải rất buồn, nhưng vì sĩ diện, Chải nói: “Tất nhiên là rồi, cả nhà Pu đều thích tao, giờ chỉ cần tao tấn công chốt hạ bước cuối là kiểu gì cũng đồng ý thôi. Bọn mày chuẩn bị mà đi ăn cưới tao đi là vừa.” Lũ bạn reo lên phấn khởi, nhưng Chải bất ngờ khi thấy Pu đang ngồi trên xe máy của một người con trai khác.
Chải không tin vào mắt mình, hỏi đám bạn: “Bọn mày có thấy gì không hay là tao nhìn nhầm nhỉ?” Đám bạn lo lắng nói: “Thấy, thấy rất rõ là đằng khác, Pu đang đi cùng một thằng khác, trông có vẻ vui vẻ không giống như lúc đi với mày.” Chải tức giận hét lên: “Thằng đấy là thằng nào? Mau đưa tao một cái tên!” Một người bạn nói: “Tao biết, thằng đấy tên là Thái, là một trong những đứa ở trong đoàn từ thiện từ thành phố lên bản mình.”
Chải tức giận ném quay tăm xuống đất, lái xe phóng về nhà Pu, nơi Pu và Thái đang đứng trò chuyện. Chải hung hổ lao tới chất vấn: “Thằng kia, tránh xa vợ tao ra!” Thái bình tĩnh đáp: “Ai là vợ mày? Mày đến đây làm gì? Nhà tao không chào đón mày đâu, mau về nhà mày đi.”
Chải tức giận, nắm tay Pu hỏi: “Thằng này là thằng nào? Tại sao lại đi cùng nó? Đã thế lại còn ngồi xe nó, nói chuyện vui vẻ nữa. Trong mắt có còn nghĩ đến tôi không hả?” Pu trừng mắt nói: “Tại sao tao phải nghĩ đến mày? Tao và mày không liên quan gì đến nhau cả. Thứ tao quan tâm chỉ là gia đình và chuyện đi học thôi. Tao đi đâu, làm gì với ai, mày không quản được đâu. Tránh xa tao ra!”
Thái lên tiếng: “Cậu không nghe thấy Pu nói gì à? Cô ấy không muốn cưới cậu. Cậu mà cứ ép buộc cô ấy nghĩa là vi phạm pháp luật đấy.” Chải bảo thủ đáp: “Mày là cái thá gì mà lên tiếng ở đây? Đây là chuyện riêng của tao và Pu, mày không quản được đâu. Đây là đất của tao, bản của tao, mọi quy tắc ở đây là do tao quyết định.”
Thái cười khẩy, đáp: “Nếu cậu vẫn quyết định ép buộc Pu, tôi sẽ giúp cô ấy đòi lại công bằng. Nhà cô ấy nợ nhà cậu chứ cô ấy không nợ cậu. Cậu không thể dùng số nợ đó để ép buộc cô ấy phải giao phó cuộc đời mình cho cậu được.”
Chải nghe đến đây thì có chút hoảng mang. Dù gì, Thái cũng là người có học thức, hiểu biết. Chải đuối lý, tức giận nói: “Mày giỏi lắm thằng oắt con, mày cứ đợi đấy! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Thái mỉm cười nói: “Cậu làm gì tôi? Tôi không sợ cậu đâu, hơn nữa tôi còn có pháp luật bảo vệ.”
Pu liền nói: “Cút đi và đừng làm phiền tao nữa. Tao nhắc lại lần cuối, có chết tao cũng không lấy mày đâu.”
Chải thất vọng, đau lòng nhìn Pu rồi nói: “Được, tôi hiểu rồi. Vì nó mà từ chối tôi. Từ giờ, tôi sẽ không làm phiền Pu nữa.” Nói rồi, Chải lấy xe phóng đi.
Thái liền hỏi Pu: “Cậu ta hôm nào cũng làm phiền Pu như vậy à? Nhưng Thái thấy có vẻ cậu ta cũng thật lòng với Pu đấy.” Pu nhăn mặt nói: “Thật lòng cái gì, phiền chết đi được. Bây giờ, Pu chỉ mong nhanh được xuống phố đi học thôi. Cuộc sống ở thành phố chắc khác xa cuộc sống ở đây lắm đúng không?” Thái bật cười: “Ừ, khác lắm. Khi nào Pu xuống phố, Thái sẽ đưa Pu đi khắp Hà Nội để Pu khám phá nhé.”
Pu mỉm cười, cảm ơn Thái đã bảo vệ mình trước Chải. Thái mỉm cười đáp: “Cảm ơn gì chứ, Thái mới là người phải nói câu đó. Nếu hôm nay không gặp được Pu, Thái đã bị lạc trong rừng rồi.”
Pu vốn là một cô gái thông minh, ham học hỏi, luôn muốn thoát nghèo. Hôm nay, gặp được Thái, ước mơ đó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Liệu Pu sẽ làm cách gì để có thể xuống phố đi học? Chải có dễ dàng bỏ qua cho Thái?