Thiên Ân, một cô gái mạnh mẽ và quyết đoán,
đang đứng trước ngôi nhà sang trọng của ông Đại, cha của Minh Huy.
Ông Đại, một người đàn ông giàu có và quyền lực,
lạnh lùng nhìn cô và bảo cô viết ra con số mà cô muốn để rời xa Minh Huy mãi mãi.
Không một chút do dự, Thiên Ân kiên quyết từ chối. Cô nói: “Tôi không cần tiền, và mối quan hệ giữa tôi và Minh Huy chỉ là quan hệ làm ăn, không có gì khác.” Lời nói dứt khoát của cô khiến ông Đại nổi giận, nhưng trước khi ông kịp nói thêm điều gì, Minh Huy bất ngờ xuất hiện.
Minh Huy, với vẻ mặt nghiêm nghị, bước vào phòng và nhìn ông Đại. Anh nói rõ ràng: “Cô ấy không cần phải sợ. Nếu ai muốn làm hại cô ấy hay người thân của cô ấy, thì họ phải bước qua xác của con trước.” Thiên Ân cảm thấy trái tim mình đau nhói, nhưng cô vẫn giữ vững lập trường. Cô hứa với ông Đại: “Nếu con bắt được kẻ đã giết ba con và khai ra toàn bộ sự thật, con sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa.”
Cuộc đối đầu căng thẳng giữa Minh Huy và ông Đại tiếp tục. Minh Huy tuyên bố: “Con sẽ không bao giờ cưới Bảo Ngọc. Con sẽ làm tất cả để bảo vệ người con yêu, và nếu ai động đến Thiên Ân, kể cả là ba, con cũng không tha.” Những lời này khiến ông Đại bị sốc đến mức lên cơn đau tim. Còn Bảo Ngọc, khi nghe được những lời nói của Minh Huy, vô cùng đau đớn và uất hận.
Minh Huy tìm đến Thiên Ân, nói với cô: “Em ra đây gặp anh đi. Em không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Thiên Ân, mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn cố gắng nói những lời cay đắng để cắt đứt quan hệ với Minh Huy: “Anh thừa biết là tôi tiếp cận anh chỉ với mục đích trả thù, sao anh vẫn không hiểu điều đó?” Minh Huy kiên quyết: “Nếu điều đó là sự thật, em hãy ra đây nhìn vào mắt anh mà nói.” Cả hai đều vô cùng đau khổ, nhưng tình yêu giữa họ vẫn cháy bỏng.
Sau đó, Minh Huy gặp Thiên Phong và thú nhận rằng anh đã vô tình góp phần vào những đau khổ mà Thiên Ân phải chịu đựng. Minh Huy kể rõ rằng năm năm trước, ba anh đã giả mạo chứng cứ để giữ Minh Huy sống tiếp và trả thù, và rằng anh đã can thiệp để Thiên Ân phải ở trong tù lâu hơn, thậm chí khiến cô mất đi đứa con bé Bi. Thiên Phong nghe xong, nổi điên và đánh Minh Huy tới tấp. Nhưng sau đó, Thiên Phong đi tìm chị của mình, quỳ xuống xin chị tha thứ, khóc trong lòng người chị đáng thương của mình.
Minh Huy sau đó đến quỳ trước mặt mẹ của Quỳnh Châu, người yêu cũ đã qua đời, và nói rằng: “Nếu bác đồng ý, con tin Quỳnh Châu cũng sẽ đồng ý. Con xin bác hãy chúc phúc cho chúng con.” Minh Huy kể hết tất cả sự thật về cái chết của Quỳnh Châu, và cuối cùng, bà cũng chúc phúc cho họ.
Trong khoảnh khắc hạnh phúc, Minh Huy chạy khắp bãi biển, hô to: “Tôi yêu người phụ nữ này! Cô ấy tên Thiên Ân! Tôi yêu cô ấy và sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời!” Cuối cùng, họ ôm lấy nhau, vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách để đến với nhau.
Nhưng tình yêu của họ vẫn phải đối mặt với thử thách cuối cùng. Khi Minh Huy về nhà và thông báo với ông Đại rằng anh sẽ không bao giờ cưới Bảo Ngọc, ông Đại đồng ý và nói: “Nếu không là Bảo Ngọc, thì con gái chủ tịch ngân hàng Vạn Kim cũng không tồi.” Nhưng khi Minh Huy nói rằng anh sẽ cưới Thiên Ân, ông Đại nổi giận tát liên tiếp vào mặt anh. Minh Huy, đau lòng nhưng vẫn kiên định, tuyên bố: “Con là người con bất hiếu. Ba cứ coi như chưa từng sinh ra con.” Nghe xong câu này, ông Đại không thể bình tĩnh, cầm quyển sách trên bàn phang vào đầu Minh Huy, khiến anh ngất đi vì đầu bị chảy máu.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Minh Huy và Thiên Ân đứng bên nhau, bất chấp mọi khó khăn và sóng gió, họ đã chứng minh rằng tình yêu thật sự có thể vượt qua tất cả.