Thiên Ân không thể ngờ rằng cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn chỉ sau một lần tình cờ gặp lại đứa bé tại trung tâm thương mại. Hôm đó, cô đang chuẩn bị giao hàng cho một công ty lớn thì bắt gặp một đứa trẻ khoảng năm tuổi đang khóc lóc vì lạc mất bố mẹ. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy khi cô cảm thấy đứa trẻ này có gì đó quen thuộc.

Thiên Ân không thể ngờ rằng cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn

chỉ sau một lần tình cờ gặp lại đứa bé tại trung tâm thương mại.

Hôm đó, cô đang chuẩn bị giao hàng cho một công ty lớn thì

bắt gặp một đứa trẻ khoảng năm tuổi đang khóc lóc vì lạc mất bố mẹ.

Bản năng của một người mẹ trỗi dậy khi cô cảm thấy đứa trẻ này có gì đó quen thuộc. Khi đến gần, Thiên Ân nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé và không thể tin vào mắt mình, cậu bé này quá giống với bé Bi, đứa con mà cô tin đã mất trong một tai nạn thảm khốc.

Trái tim cô thắt lại, và cô vội vàng lao tới ôm chầm lấy cậu bé, nước mắt tuôn rơi. Nhưng cậu bé, mà cô gọi là “cubi,” đã đẩy cô ra và kêu lên trong sự sợ hãi rằng cô là người xấu, muốn về với bố mẹ mình. Câu nói của cậu bé như một cú đánh mạnh vào tâm hồn của Thiên Ân. Cô cố gắng trấn tĩnh, thuyết phục cậu bé rằng cô sẽ giúp cậu tìm lại bố mẹ. Và khi cậu bé dần tin tưởng, cậu đã ngủ ngon lành trong vòng tay của cô, điều mà đã lâu rồi cô chưa từng cảm nhận.

Trong lúc ngắm kỹ cậu bé đang ngủ, Thiên Ân phát hiện một vết bớt đỏ sau gáy, giống hệt với vết bớt của bé Bi khi còn nhỏ. Sự hoang mang và hy vọng trỗi dậy trong lòng cô. Cô thầm nghĩ: “Liệu đây có phải là con trai của mình? Ông Long đã nói gì với mình? Tại sao lại có giấy chứng tử của bé Bi?”

Nhưng trước khi cô có thể tìm hiểu sâu hơn, bố mẹ của cậu bé xuất hiện và ôm chầm lấy con trai mình. Họ cảm ơn Thiên Ân không ngớt vì đã giúp đỡ tìm lại con, trong khi cô đứng đó, không thể thốt nên lời. Cô theo dõi gia đình họ từ xa, một phần vì hy vọng, phần khác là vì nỗi sợ sự thật có thể quá đau đớn để đối mặt.

Sáng hôm sau, cô quyết định tìm đến nhà ông Long, người đã từng nói với cô rằng con trai cô đã chết. Khi gặp ông Long, cô không ngần ngại hỏi thẳng về sự thật, nhưng ông chỉ đáp trả bằng những lời lẽ thô lỗ và bảo rằng cậu bé đã chết. Thiên Ân không thể chấp nhận câu trả lời này, cô quỳ xuống cầu xin ông nói cho cô biết sự thật. Nhưng ông Long chỉ đẩy cô ra một cách tàn nhẫn và bỏ đi.

Bà Phụng, mẹ của Tuấn Kiệt, đã chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện từ trong nhà. Sau khi ông Long rời đi, bà Phụng tiến lại gần, an ủi Thiên Ân và nói rằng bà cũng hiểu nỗi đau mất con, nhưng không dám nói rõ sự thật vì sợ chồng. Thiên Ân trở về nhà trong cơn mưa nặng hạt, lòng quyết tâm truy tìm sự thật.

Tuấn Kiệt, con trai của ông Long, biết được chuyện Thiên Ân đang nghi ngờ, đã tìm gặp cô và cảnh cáo cô không được làm phiền gia đình anh nữa. Nhưng Thiên Ân không lùi bước, cô đối mặt với anh, yêu cầu anh nói sự thật về con trai của mình. Cuộc đối đầu giữa hai người trở nên căng thẳng khi cả hai đều không chịu nhượng bộ. Thiên Ân thề rằng nếu cô phát hiện ra Tuấn Kiệt và gia đình anh đã che giấu sự thật về con trai mình, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.

Những ngày tiếp theo, Thiên Ân luôn theo dõi gia đình của cậu bé mà cô gặp tại trung tâm thương mại. Cô không thể dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật: Tuấn Khang có phải là con trai ruột của cô hay không?

Liệu Thiên Ân có thể tìm ra sự thật về con trai mình, hay cô sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy nguy hiểm do những bí mật đen tối của gia đình Tuấn Kiệt?