Bảo Ngọc bước đi, để lại Tuấn Kiệt trong một mớ hỗn độn của cảm xúc. Anh cảm thấy mình bị phản bội, bị bỏ rơi ngay giữa những kỳ vọng mà anh tự đặt ra. Đêm qua đã không thay đổi được gì, mà ngược lại, nó chỉ làm rõ thêm khoảng cách giữa họ.

Sau đêm cuồng nhiệt giữa Tuấn Kiệt và Bảo Ngọc, Tuấn Kiệt nằm trên giường, cảm giác mãn nguyện lan tỏa khắp cơ thể. Trong đầu anh nghĩ rằng đêm qua đã thay đổi tất cả. Anh tin rằng Bảo Ngọc, sau khi đã ở bên anh, sẽ từ bỏ ý định kết hôn với Minh Huy. Nhưng khi anh thức dậy vào buổi sáng, anh nhận ra Bảo Ngọc đã không còn nằm cạnh mình. Sự trống trải bên cạnh làm dấy lên một nỗi lo lắng trong lòng Tuấn Kiệt. Anh vội vàng bước xuống giường, đi tìm Bảo Ngọc.

 

Khi đang bước qua phòng khách, Tuấn Kiệt bỗng dừng lại khi nghe thấy tiếng Bảo Ngọc đang nói chuyện điện thoại ở hành lang. Anh ẩn mình sau cánh cửa, lắng nghe. Giọng nói của Bảo Ngọc rõ ràng, từng từ từng chữ như lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm trí anh. Cô đang bàn bạc về lễ cưới sắp tới của mình và Minh Huy. Những kế hoạch được thảo luận một cách bình thản, không chút do dự.

Mọi thứ như sụp đổ trước mắt Tuấn Kiệt. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Tức giận và thất vọng, anh bước ra khỏi nơi ẩn nấp, đối diện với Bảo Ngọc. “Sau chuyện đêm qua giữa hai ta, cô vẫn cố chấp đám cưới với Minh Huy sao?” Giọng anh đầy vẻ tức tối, pha lẫn với sự khó hiểu và đau khổ. Anh tưởng rằng anh đã chiếm được trái tim cô, rằng cô sẽ nhìn nhận lại mọi thứ sau đêm qua. Nhưng những gì anh đang chứng kiến lại hoàn toàn khác.

Bảo Ngọc quay đầu lại nhìn Tuấn Kiệt, ánh mắt cô lạnh lùng và xa cách. Cô không có ý định trả lời câu hỏi của anh, chỉ lặng lẽ nhìn anh một lát, rồi quay lưng bỏ đi mà không nói một lời. Hành động đó của cô giống như một cú đấm thẳng vào lòng tự tôn của Tuấn Kiệt. Cô không chỉ phớt lờ câu hỏi của anh mà còn bỏ mặc anh đứng đó, như thể đêm qua chưa từng xảy ra, như thể anh chẳng là gì đối với cô.

Tuấn Kiệt đứng lặng người, cảm giác bất lực và cay đắng trào dâng trong lòng. Anh đã nghĩ rằng mình có thể thay đổi mọi thứ, rằng Bảo Ngọc sẽ từ bỏ Minh Huy để đến với anh. Nhưng sự thật lại phũ phàng hơn nhiều. Với Bảo Ngọc, anh chỉ là một cuộc vui thoáng qua, không hơn không kém. Cô vẫn kiên định với kế hoạch của mình, bất chấp mọi thứ xảy ra giữa họ.

Bảo Ngọc bước đi, để lại Tuấn Kiệt trong một mớ hỗn độn của cảm xúc. Anh cảm thấy mình bị phản bội, bị bỏ rơi ngay giữa những kỳ vọng mà anh tự đặt ra. Đêm qua đã không thay đổi được gì, mà ngược lại, nó chỉ làm rõ thêm khoảng cách giữa họ. Bảo Ngọc đã chọn con đường của mình, và Tuấn Kiệt nhận ra rằng anh chỉ là một kẻ ngốc khi nghĩ rằng anh có thể ngăn cản cô. Trong tâm trí anh, hình ảnh Bảo Ngọc ngày càng trở nên xa vời, và cùng với đó, mọi ảo tưởng của anh về tương lai cùng cô cũng tan biến.