Trong tù, Tuấn Kiệt bị hành hạ một cách tàn bạo bởi các bạn tù, và chính Minh Huy là người ra lệnh cho quản giáo chăm sóc Tuấn Kiệt đặc biệt, để anh cảm nhận được sự đau đớn mà Thiên Ân từng trải qua.

Câu chuyện về Tuấn Kiệt trong 7 Năm Chưa Cưới Sẽ Chia Tay là một hành trình đau khổ và đầy sự chuộc lỗi,

thể hiện sự trả giá của anh sau khi phạm phải vô số sai lầm.

Sau khi bị bắt và ngồi tù, Tuấn Kiệt mất tất cả: sự nghiệp, tài sản, và gia đình.

Nhà cửa bị tịch thu, cha mẹ anh, ông Long và bà Phụng, cũng bị đuổi ra đường.

Ông Long rơi vào cảnh nợ nần chồng chất do thói ăn chơi trác táng, bị xã hội đen truy đuổi. Bà Phụng sau cùng cũng nhận ra sự sai lầm trong việc bao che tội lỗi của con trai, quyết định cắt tóc đi tu để chuộc tội.

Trong tù, Tuấn Kiệt bị hành hạ một cách tàn bạo bởi các bạn tù, và chính Minh Huy là người ra lệnh cho quản giáo chăm sóc Tuấn Kiệt đặc biệt, để anh cảm nhận được sự đau đớn mà Thiên Ân từng trải qua. Trong thời gian chịu sự trừng phạt này, Tuấn Kiệt mới thấu hiểu rằng, Thiên Ân là người duy nhất từng thật lòng với mình. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Khi Thiên Ân đến thăm Tuấn Kiệt trong tù, anh cảm thấy xấu hổ và tự ti. Thiên Ân mang theo lá thư của bà Phụng, thông báo rằng cha anh đã mất và mẹ anh đã đi tu. Lời nói của Thiên Ân không nhằm mục đích chỉ trích, mà để khuyên Tuấn Kiệt cố gắng làm lại cuộc đời sau khi ra tù. Cô trả lại cho anh chiếc vòng mà anh đã tặng cô khi mới quen, một biểu tượng của công lý và hy vọng, và khẳng định rằng từ nay họ không còn nợ nần gì nhau.

Tuấn Kiệt, sau khi đọc lá thư của mẹ, cảm thấy hối hận. Anh khóc nức nở vì nhận ra những điều sai lầm mình đã làm và lời xin lỗi muộn màng của mẹ. Lá thư nhòe đi vì nước mắt của bà Phụng, nhưng từng dòng chữ vẫn rõ ràng. Bà xin lỗi Tuấn Kiệt vì đã sinh anh ra trong một hoàn cảnh khốn khó, vì đã không ngăn cản anh khỏi sai lầm. Bà khuyên anh cố gắng làm lại cuộc đời và tin rằng anh vẫn có thể thành công nếu vượt qua những cám dỗ. Bà Phụng nhấn mạnh rằng, giống như Thiên Ân, dù phải trải qua nhiều mất mát, nhưng cô không bao giờ từ bỏ hy vọng, và Tuấn Kiệt cũng có thể làm điều tương tự.

Câu chuyện kết thúc khi Tuấn Kiệt nhận ra giá trị của sự chuộc lỗi và ý nghĩa của việc sống đúng đắn. Dù biết rằng xã hội không dễ dàng chấp nhận người đã phạm tội như anh, nhưng lời khuyên của Thiên Ân và lá thư của mẹ đã mở ra cho anh một lối đi mới: cố gắng làm lại từ đầu, bắt đầu bằng việc tu sửa đạo đức và tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.

Tuấn Kiệt đã hiểu ra rằng cuộc sống không chỉ là sự tranh giành quyền lực và địa vị, mà là hành trình tìm kiếm sự công bằng, lương thiện và yêu thương thật sự. Anh hy vọng rằng kiếp sau sẽ không phạm lại những sai lầm và có thể một lần nữa tìm thấy Thiên Ân, để bù đắp những gì anh đã đánh mất.