Trong một buổi sáng yên bình, quán cà phê của Thái trở nên náo động khi Bảo Anh,
cô nàng đầy kiêu ngạo và luôn tìm cách chứng tỏ vị trí của mình,
đến quán với ý định bắt nạt mọi người. Cô không ưa Pù – một nhân viên chăm chỉ nhưng hiền lành,
và luôn tìm cách gây khó dễ cho Pù để loại bỏ cô khỏi tầm ảnh hưởng của Thái.
Tuy nhiên, điều Bảo Anh không ngờ đến là Lê, một nhân viên khác của quán, luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ đồng nghiệp của mình.
Tại quán cà phê, Bảo Anh liên tục gây sự, yêu cầu mọi người dọn dẹp sau khi cô vứt rác lung tung. Pù im lặng chịu đựng, nhưng Lê không thể kiềm chế, đứng ra bảo vệ Pù, thể hiện sự cứng rắn và không để Bảo Anh bắt nạt người khác. Trước mặt mọi người, Lê nhấn mạnh rằng không phải khách hàng nào cũng đáng được tôn trọng, nhất là những kẻ cố tình gây sự như Bảo Anh. Điều này khiến Bảo Anh vô cùng tức giận, nhưng cô cố gắng kiềm chế và ra lệnh cho Lê phục vụ mình, đặt ra yêu cầu vô lý – một ly cà phê sữa mà không có sữa, không đường nhưng lại phải ngọt.
Như, một nhân viên khác, nhìn thấy tình cảnh này liền bước vào can thiệp, mang ra ly cà phê kèm theo sữa và đường. Cô khéo léo đáp lại rằng nếu muốn ngọt, Bảo Anh tự mình thêm đường và sữa vào. Bảo Anh càng tức giận hơn, cầm ly cà phê nóng lên uống nhưng lại hét lên vì quá đắng và nóng. Cô lập tức cáo buộc Lê cố ý hại mình.
Không thể kiềm chế được cơn giận, Bảo Anh lao vào nắm lấy Lê, định ép cô uống hết ly cà phê nóng. Đúng lúc đó, Như xuất hiện và đẩy Bảo Anh ra, khiến ly cà phê rơi xuống đất vỡ tan tành. Như không kìm được nữa, tát thẳng vào mặt Bảo Anh và tuyên bố: “Mày nghĩ mày là ai mà dám hành hạ người khác như vậy?”
Cuộc chiến giữa hai cô gái càng leo thang, cả hai lao vào đánh nhau dữ dội trước sự chứng kiến của mọi người. Mặc dù nhiều người cố gắng can ngăn, nhưng không ai dám bước vào giữa cuộc ẩu đả của hai cô gái đầy năng lượng. Pù lo lắng hỏi Lê: “Chị ơi, làm sao bây giờ?”. Lê nhanh chóng ra lệnh: “Gọi công an ngay đi!”
Chỉ sau vài phút, công an có mặt và kéo cả Bảo Anh lẫn Như về đồn. Cả hai với mái tóc rối bù và quần áo xộc xệch, nhưng ánh mắt vẫn hằn học nhìn nhau. Không ai chịu nhận sai.
Khi Thái, chủ quán cà phê, và mẹ anh đến đồn, Bảo Anh bật khóc, đóng vai nạn nhân và tố cáo rằng mình bị “đánh hội đồng”. Mẹ của Thái, nhìn thấy Bảo Anh trong tình trạng tồi tệ, quay sang trách mắng Thái vì đã thuê những nhân viên “vô học” như Lê và Như. Như không chịu nổi sự dối trá của Bảo Anh, bức xúc lên tiếng: “Cô ta gây sự trước mà giờ lại không dám nhận!”.
Mặc dù mẹ Thái đã tin rằng con gái quý tộc Bảo Anh bị bắt nạt, Thái lại tỏ ra công bằng hơn. Anh nói rằng mình sẽ điều tra rõ ràng sự việc. Nếu nhân viên của anh sai, họ sẽ phải xin lỗi, nhưng nếu Bảo Anh dối trá, cô sẽ bị cấm đến quán.
Cuối cùng, mọi người ký vào đơn hòa giải, nhưng căng thẳng vẫn không ngừng leo thang. Khi Thái đưa mẹ và Bảo Anh ra về, Như nhìn theo và mỉa mai: “Yêu đương kiểu gì mà hèn thế!”. Pù đứng cạnh, vẫn lặng im nhưng trong lòng lại đang đối mặt với hàng loạt suy nghĩ phức tạp.
Cuộc đối đầu giữa Bảo Anh và Pù liệu sẽ tiếp tục? Mối tình của Pù với Thái có còn bền vững khi những rắc rối liên tục xảy ra? Những diễn biến tiếp theo chắc chắn sẽ đầy kịch tính.