Độc đạo: Phùng thú nhận toàn bộ với ban chuyên án, giăng lưới tóm Quân già

Phùng vốn là một chiến sĩ công an tận tụy, nhưng vì hoàn cảnh, anh buộc phải sa ngã khi nhận tiền từ một tổ chức tội phạm để chữa bệnh cho vợ. Đáng tiếc, số tiền ấy không thể cứu sống vợ anh, khiến anh rơi vào nỗi đau đớn tột cùng. Sau khi vợ qua đời, Phùng quyết định thú nhận toàn bộ với ban chuyên án, đồng thời xin rút khỏi đội để có thời gian cho bản thân.

 

 

 

 

Tuy nhiên, tổ chức tội phạm không để anh yên, liên tục đe dọa và gây sức ép, buộc anh quay trở lại hợp tác. Trong một lần gặp Dũng Kính, một thành viên trong tổ chức, Phùng đã thẳng thắn từ chối bất kỳ mối quan hệ nào với họ. Dũng Kính, bằng sự xảo quyệt của mình, dùng bản ghi âm làm vũ khí để khống chế Phùng, buộc anh tham gia vụ chuyển hàng cấm cuối cùng. Đối diện với áp lực, Phùng miễn cưỡng nhận lời, với điều kiện tổ chức phải xóa đi đoạn ghi âm đó sau khi công việc kết thúc.

Quân già, kẻ đứng đầu tổ chức, cũng lo sợ sự phản bội từ Phùng, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác khi bị các thế lực tội phạm khác đe dọa. Hắn gấp rút thực hiện kế hoạch, đưa hàng cấm qua biên giới, hy vọng sẽ trốn thoát sau khi hoàn thành công việc. Tuy nhiên, kế hoạch của hắn không được suôn sẻ khi Phùng đã âm thầm báo cáo với ban chuyên án. Phùng trở về đơn vị, hợp tác cùng đồng đội trong nhiệm vụ triệt phá tổ chức tội phạm. Quân già nhanh chóng nhận ra mình bị bao vây khi cảnh sát xuất hiện. Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện ra rằng Dũng Kính – người từng được hắn tin tưởng – là một đặc vụ cài vào từ phía cảnh sát. Cuối cùng, Quân già bị bắt và đưa ra trước pháp luật, mang theo sự cay cú khi bị phản bội bởi chính thuộc hạ của mình.

Phùng, sau vụ án, quyết định thú nhận tất cả trước ban chuyên án. Anh không cầu xin sự tha thứ, vì trong lòng anh, việc vi phạm đạo đức của một chiến sĩ công an là điều không thể chấp nhận. Dù Long, đồng đội của anh, cố gắng động viên và an ủi, Phùng vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Trở về nhà, nhìn di ảnh của vợ, anh cảm nhận được tình yêu và sự hy sinh to lớn của cô. Phùng thầm hứa sẽ sống đúng với lý tưởng và trách nhiệm của một chiến sĩ công an, không để nỗi đau và sự mất mát làm mờ lối đi. Vụ án khép lại với sự thành công của đội ngũ điều tra, nhưng với Phùng, đó là một cuộc chiến không hồi kết với chính bản thân mình. Liệu rằng sau tất cả, anh có thể chuộc lại lỗi lầm và tìm lại sự bình yên trong lòng? Hay anh sẽ tiếp tục sống trong sự dằn vặt, như một bản án lương tâm kéo dài suốt đời?