Bảo Ngọc đang háo hức chuẩn bị cho ngày cưới với Minh Huy, tin rằng mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của mình. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng mối nguy hiểm lớn nhất lại đang đến gần từ phía chính Minh Huy.

Bảo Ngọc đang háo hức chuẩn bị cho ngày cưới với Minh Huy,

tin rằng mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của mình.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng mối nguy hiểm lớn nhất

lại đang đến gần từ phía chính Minh Huy.

Một buổi sáng, Minh Huy đến phòng Bảo Ngọc để đưa cô đi chụp ảnh cưới. Anh mở cửa bước vào, nhưng Bảo Ngọc không có ở đó. Trong khi chờ đợi, anh vô tình nhìn thấy một tờ giấy bị vò nát nằm trên bàn làm việc. Tò mò, Minh Huy mở ra đọc và lập tức tái mặt. Nội dung trong tờ giấy khiến anh chấn động: “Nếu cô không muốn sự thật về cái chết của Quỳnh Châu bị phơi bày, hãy mang hai tỷ đến địa chỉ mà tôi đã gửi. Nếu không, tôi sẽ nói cho chồng sắp cưới của cô biết, và đám cưới của cô sẽ không còn nữa.”

Minh Huy choáng váng, không thể tin rằng Bảo Ngọc lại có liên quan đến cái chết của Quỳnh Châu – người yêu cũ của anh. Quyết tâm làm rõ mọi chuyện, anh lập tức đi đến địa chỉ mà bọn tống tiền đã chỉ định. Khi đến nơi, anh nhìn qua khe cửa sổ của căn nhà hoang và thấy Bảo Ngọc đang gặp hai tên côn đồ. Cô ném một vali tiền xuống đất và ra lệnh: “Tiền đây. Cầm lấy và biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Hai tên côn đồ bật cười mỉa mai nhưng rồi nhanh chóng ôm tiền rời đi. Ngay sau đó, Minh Huy đã chặn đường bọn chúng và đề nghị: “Tôi sẽ trả cho các anh gấp đôi số tiền đó nếu như các anh nói cho tôi biết sự thật về vụ tai nạn năm đó.”

Dưới sức ép của Minh Huy, hai tên côn đồ vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Cậu Huy, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của cô Bảo Ngọc. Nhưng chúng tôi không phải là người đâm Quỳnh Châu. Người đâm cô ấy là một người đàn ông. Sau khi anh ta rời đi, chúng tôi tìm thấy cô Quỳnh Châu đang thoi thóp, nhưng Bảo Ngọc đã ra lệnh cho chúng tôi bỏ mặc cô ấy.”

Minh Huy đau đớn khi biết rằng chính Bảo Ngọc đã đứng sau tất cả. Không chỉ vậy, kẻ thực sự đâm Quỳnh Châu lại là một người đàn ông bí ẩn. Trong cơn tức giận và thất vọng, Minh Huy lái xe trở về tìm Bảo Ngọc để đối chất.

Khi Minh Huy bước vào phòng, Bảo Ngọc đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Anh nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn và lạnh lùng hỏi: “Tại sao? Tại sao em lại làm như thế với Quỳnh Châu?”

Bảo Ngọc run rẩy trả lời: “Anh Huy, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu.”

Minh Huy hét lên đầy phẫn nộ: “Đến giờ này mà em còn giả vờ được sao? Tôi đã biết hết rồi. Tôi đã nghe thấy bọn khốn nạn mà em thuê để hại Quỳnh Châu. Tại sao em lại độc ác như vậy?”

Bảo Ngọc cười nhạt, bỏ qua nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn ban đầu, cô kiêu hãnh thừa nhận: “Đúng, là em làm đấy. Vì sao? Vì chị ta dám thách thức em. Chị ta khoe khoang rằng đã có con với anh, còn em chỉ là kẻ chen chân vào tình cảm của hai người. Đúng ra, em chỉ định thuê người dọa chị ta, nhưng chính ông trời cũng đứng về phía em khi khiến chị ta bị xe đụng.”

Minh Huy không thể kiềm chế được cơn tức giận, anh tát mạnh vào mặt Bảo Ngọc và hét lên: “Câm miệng! Nếu như em không cho người đuổi theo Quỳnh Châu, cô ấy đã không gặp nạn và có thể đã được cứu chữa kịp thời. Em đúng là loài rắn độc!”

Bảo Ngọc, bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, vẫn cứng đầu đáp trả: “Phải, em làm đấy! Từ trước đến nay chưa ai dám qua mặt em. Những gì em muốn thì không ai có được, trừ khi em bỏ đi.”

Minh Huy thất vọng tột độ, anh không thể ngờ rằng người con gái anh sắp cưới lại độc ác và tàn nhẫn như vậy. Anh bước ra khỏi phòng, trong lòng đầy đau đớn và hối hận. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng mối tình với Bảo Ngọc đã hoàn toàn chấm dứt. Những ký ức về Quỳnh Châu và sự thật tàn nhẫn mà anh vừa phát hiện đã khiến trái tim anh tan nát.

Khi ngồi trong xe, Minh Huy nhớ lại lời của hai tên côn đồ: kẻ thực sự đâm Quỳnh Châu là một người đàn ông. Câu hỏi này ám ảnh anh suốt chặng đường về, và anh biết rằng mình phải tìm ra danh tính của người đàn ông đó. Nhưng trước tiên, anh phải chấm dứt mọi liên hệ với Bảo Ngọc – người con gái mà anh từng nghĩ sẽ trở thành vợ mình.