Đi giữa trời rực rỡ : Diễn Viên LÊ TRONG nói giọng Miền Trung hay và dễ thương vậy mà sao vẫn có một luồng khán giả chê vậy nhỉ ?

BÀI VIẾT THỂ HIỆN QUAN ĐIỂM CỦA TÁC GIẢ

Tôi là một người miền Trung đã ra Hà Nội học tập và sinh sống suốt mấy năm qua. Trong thời gian này, tôi đã chứng kiến nhiều sự khác biệt văn hóa, trong đó giọng nói là một trong những điểm nổi bật nhất. Khi xem bộ phim “Đi Giữa Trời Rực Rỡ”, tôi cảm thấy rất hào hứng khi thấy nhân vật Lê Trong, do một nữ diễn viên Nghệ An thủ vai, nói giọng miền Trung. Đây là một điều hiếm hoi trên màn ảnh Việt Nam, nơi mà giọng Bắc và Nam thường chiếm ưu thế. Với tôi, giọng Nghệ An của Lê Trong mang lại một cảm giác gần gũi, thân thuộc và tôi tin rằng nó cũng đã chinh phục được nhiều khán giả miền Trung.

 

Tuy nhiên, khi đọc những bình luận của một số khán giả chê giọng nói của Lê Trong khó nghe, tôi cảm thấy vô cùng bực bội. Tôi hiểu rằng mỗi người có gu thẩm mỹ và sở thích riêng, nhưng việc phê phán một giọng nói chỉ vì nó khác biệt với chuẩn mực mà họ quen thuộc thực sự là một sự thiếu hiểu biết và kỳ thị. Điều này làm tôi nhớ lại những lần bạn bè tôi ở miền Trung ra Hà Nội cũng bị “khuyên” nên thay đổi giọng nói để dễ giao tiếp hơn. Thực tế, không phải ai cũng có nhu cầu hoặc mong muốn thay đổi giọng nói của mình chỉ để hòa nhập. Tôi đã sống và học tập ở Hà Nội suốt 5 năm qua, và tôi vẫn giữ nguyên giọng quê của mình. Dù vậy, tôi chưa bao giờ gặp khó khăn lớn trong giao tiếp, và nhiều người Hà Nội vẫn hiểu và giao tiếp với tôi một cách bình thường.

Giọng nói của Lê Trong trong phim, theo quan điểm của tôi, hoàn toàn dễ nghe và mang lại một sắc thái mới lạ, độc đáo cho bộ phim. Nếu một số khán giả cảm thấy khó nghe, có lẽ họ nên cố gắng lắng nghe một cách cởi mở hơn, thay vì vội vàng phán xét. Một trong những điều làm cho văn hóa Việt Nam đa dạng và phong phú chính là sự khác biệt trong giọng nói, ngôn ngữ, và phong tục tập quán. Việc chấp nhận và tôn trọng những sự khác biệt này là điều cần thiết để chúng ta có thể hiểu và đoàn kết với nhau hơn.

Hãy thử đặt mình vào vị trí của một người nói giọng Hà Nội mà bị chê bai khi nói ở một vùng khác. Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Giọng nói không chỉ là một phương tiện giao tiếp, mà còn là một phần quan trọng của bản sắc và niềm tự hào cá nhân. Tôi mong rằng, trong tương lai, chúng ta sẽ có cái nhìn bao dung và thấu hiểu hơn đối với sự đa dạng văn hóa và giọng nói trong cộng đồng, để mỗi người đều có thể tự tin thể hiện bản thân mà không phải lo sợ bị đánh giá hay kỳ thị.