Duy Bảo không thể tự chủ được hành vi, mỗi ngày bà Huệ và Quyên đều đấu tranh với cơn thịnh nộ và sự hoang mang.

Bà Huệ vừa mới trở về quê cùng con trai Duy Bảo, người đã trải qua những tháng ngày đau khổ dưới sự thao túng của bà Thanh và những y tá tàn nhẫn. Khi Duy Bảo không còn là chàng trai thông minh như trước, bà quyết định bỏ lại tất cả tài sản, chỉ mong đưa con về nơi có mái ấm, nơi bà tin rằng con mình sẽ tìm lại được bình yên. Thế nhưng, hiện thực phũ phàng ập đến: Duy Bảo không thể tự chủ được hành vi, mỗi ngày là một cuộc đấu tranh với cơn thịnh nộ và sự hoang mang. Bà Huệ đau lòng khi thấy con mình lún sâu vào trạng thái tinh thần bất ổn, giống như một đứa trẻ không còn khả năng tự lập.

Duy Bảo giờ đây chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt của người đàn ông cao lớn ngày nào. Hình ảnh anh chạy trốn vào cánh đồng lúa từng chơi đùa ngày nhỏ khiến bà Huệ không khỏi xót xa. Mái tóc anh rối bù, gương mặt hốc hác, và đôi mắt không còn sức sống, mỗi lần bà cố gắng chải tóc cho anh, anh lại gào thét, chống cự như thể đang chống lại cả thế giới. Sự đau đớn trong lòng bà càng lớn khi chứng kiến con trai mình ngày càng lún sâu vào sự cô đơn và tuyệt vọng.

Bà Huệ hiểu rằng tình yêu của mình không thể giúp Duy Bảo thoát khỏi nỗi ám ảnh này, nhưng bà không thể để anh tiếp tục chạy trốn. Đến lúc bà quyết định trói con vào giường, một hành động khiến bà tan nát trái tim. Nhìn Duy Bảo, một tù nhân trong chính ngôi nhà của mình, bà không cầm được nước mắt. Những kỷ niệm đẹp đẽ ùa về, khi bà còn bế anh trong lòng, chăm sóc từng giấc ngủ.

Dù mọi thứ xung quanh đều tối tăm, bà Huệ vẫn tự hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi con trai. Quyết tâm chăm sóc Duy Bảo đến cùng, bà đón nhận từng thử thách trong cuộc sống, từ những bữa ăn đến giấc ngủ của anh. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến, nhưng bà không bao giờ than phiền. Quyên, cô giáo dạy học, cũng không rời xa bà Huệ, luôn sẵn sàng giúp đỡ, chia sẻ gánh nặng mà bà đang mang.

Duy Bảo có thể từ chối ăn uống, nhưng Quyên vẫn kiên nhẫn dỗ dành, không bỏ cuộc. Bà Huệ hy vọng một phép màu sẽ đến, rằng một ngày nào đó Duy Bảo sẽ hồi phục, trở về là con trai bà như trước. Nhưng bà cũng hiểu rằng con đường phía trước còn dài và gian nan. Từng ngày trôi qua trong nỗi đau nhưng cũng đầy hy vọng mong manh.

Mọi người xung quanh có thể nhìn thấy sự kiên cường của bà Huệ, nhưng không ai có thể hiểu hết nỗi đau mà bà đang chịu đựng. Bà không bao giờ than vãn hay bỏ cuộc. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, bà vẫn quyết tâm ở bên con, cho đến khi Duy Bảo tìm lại được chính mình. Bà Huệ biết rằng tình yêu và sự kiên trì của mình sẽ là ánh sáng dẫn dắt Duy Bảo vượt qua bóng tối, dù con đường này có thể kéo dài mãi mãi.