Câu chuyện xoay quanh quá trình khôi phục trí nhớ đầy đau đớn của Bảo, một chàng trai từng sống trong yên bình tại bến Sậy, nhưng rồi bị cuốn vào những ký ức đau khổ khi sống trên thành phố. Bảo dường như sống giữa hai thế giới, một bên là cuộc sống êm đềm của tuổi thơ, một bên là những ký ức u ám về sự bạo hành tinh thần từ cha và anh trai Khôi. Tuy nhiên, điều khiến Bảo đau lòng nhất chính là sự vắng mặt của mẹ Huệ trong những khoảnh khắc tăm tối đó. Mặc dù mẹ là người mà Bảo tin tưởng nhất, nhưng trong những ký ức tồi tệ, hình ảnh của bà trở nên mờ nhạt, không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con trai mình.
Sau cuộc gặp gỡ với em trai Mẫn, những lời trách móc đã bất ngờ khơi dậy dòng chảy của ký ức, khiến Bảo không thể kìm nén cảm xúc. Cậu chạy về nhà, ngã vào lòng mẹ và khóc nức nở. Những giọt nước mắt của Bảo không chỉ là sự giải thoát khỏi nỗi đau bị đè nén bấy lâu, mà còn là sự vỡ òa của cảm giác bị bỏ rơi và không được bảo vệ. Bảo đã nhớ lại những lần bị cha la mắng, bị Khôi hiếp đáp, và điều làm cậu đau đớn nhất là sự vắng mặt của mẹ trong tất cả những ký ức đó.
Mẹ Huệ ôm chặt Bảo vào lòng, nước mắt lăn dài khi biết rằng con trai đã nhớ lại những điều đau lòng ấy. Bà xin lỗi Bảo và hứa rằng sẽ không bao giờ để con phải một mình nữa. Dù bà không thể thay đổi quá khứ, nhưng sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp cho con, để bảo vệ Bảo khỏi những tổn thương.
Những ngày sau đó, chú Sơn, người đã từng đưa Bảo lên thành phố, trở về sau thời gian điều trị bệnh. Tuy nhiên, không khí giữa hai người không còn thoải mái như trước. Bảo nhìn chú với ánh mắt lạnh lùng, nhớ lại người đã khiến cậu phải rời xa bến Sậy, nơi cậu từng có những tháng ngày bình yên. Chú Sơn giải thích rằng việc đưa Bảo lên thành phố là để cứu cậu, khi đó cậu mắc bệnh tim nặng và bà Huệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Bảo nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Để giúp Bảo khôi phục trí nhớ, ông Sơn tặng cậu một cuốn album ảnh, hy vọng rằng những bức hình về tuổi thơ tại bến Sậy sẽ khơi dậy những ký ức đẹp. Tuy nhiên, mỗi lần xem ảnh, thay vì nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, Bảo lại cảm thấy đau đầu và bối rối hơn. Cậu khóc trong đau đớn, và mẹ Huệ, dù rất xót xa, cũng không muốn ép buộc con trai phải nhớ lại những điều làm cậu khổ sở.
Bảo tiếp tục sống trong sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại. Cậu không biết liệu mình có bao giờ nhớ lại tất cả hay không, và nếu nhớ lại, liệu cậu có thể tha thứ cho mẹ hay không. Kết thúc câu chuyện là hình ảnh Bảo ngồi lặng lẽ bên bờ sông, nơi cậu từng chơi đùa thời thơ ấu, nhưng trong lòng lại là cơn bão tố của những cảm xúc mâu thuẫn.