Nhân vật nữ chính đầu tiên khiến mình không thể cảm thấy xót xa, thương cảm hay có chút mảy may xúc động nào khi cô ấy rơi nước mắt. Bình thường, khuôn mặt của cô đã trở nên quá quen thuộc, giờ nhìn thấy cô khóc lại khiến mình cảm thấy như có một sự giả tạo nào đó. Dù có thể nói rằng gọi cô ấy giả tạo là hơi quá, nhưng cảm xúc của mình không thể tránh khỏi cái cảm giác rằng mọi thứ dường như không chân thật. Đặc biệt là khi cô ấy mất tiền rồi bỗng nhiên nhớ đến những ngày tháng ở bản cùng Chải, mình càng thấy khó hiểu. Sao không nhớ về quá khứ khi còn có tiền, sao không nhớ lúc cô ấy cho ông xe ôm một triệu đồng mà không nghĩ đến công sức cực nhọc của bố mẹ?
Cuộc sống ở bản, cô ấy đã quen với việc được Chải chiều chuộng, mọi việc đều đến tay Chải lo liệu. Giờ đây, khi đối mặt với khó khăn, cô ấy lại tỏ ra uất ức và bật khóc, như thể đó là lựa chọn duy nhất của mình. Nhưng nước mắt của cô ấy không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là biểu hiện của một người đã mất đi sự tự lực và sự bảo bọc của những người xung quanh. Trong quá khứ, cô ấy đã có Chải, người luôn đứng sau và làm mọi thứ cho cô. Giờ đây, khi không còn ai để dựa vào, cô ấy chỉ còn biết khóc. Nhưng những giọt nước mắt ấy không còn làm mình cảm thấy thương hại hay đồng cảm nữa. Thay vào đó, chúng chỉ làm mình thêm nhận ra rằng cô ấy không biết làm gì khác ngoài việc khóc khi không có ai để chống lưng cho cô.

Những giọt nước mắt này không phải là của một người đang đau khổ thật sự, mà là của một người đã quen với sự nuông chiều và giờ đang phải đối mặt với thực tại phũ phàng. Điều đó làm cho mình không thể cảm thấy động lòng hay đồng cảm, mà chỉ thấy sự giả tạo và yếu đuối trong con người cô ấy. Những khoảnh khắc mà cô ấy khóc, thay vì gợi lên sự thương cảm, lại chỉ làm mình thấy rõ hơn sự bất lực và thiếu trách nhiệm của cô trong cuộc sống của chính mình.